Dâm nữ khỏa thân show hàng chỗ vắng người

Mình không thể để hắn thao túng mãi.” Điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ: “Thư, anh Nam nói em chọn đi, ngoan ngoãn nghe lời hay mất tất cả.” Thư run, không trả lời, chỉ ôm con chặt hơn, mắt nhòa lệ. Hoàng lái xe đến góc phố vắng, gió lạnh thổi qua làm áo anh phất phơ, anh gọi Nam: “Nam, mày gặp tao ngay, tao cần nói chuyện.” Nam xuất hiện từ bóng tối, áo khoác đen, điếu thuốc trên tay cháy đỏ, cười khẩy: “Hoàng, mày nghi tao với Thư hả, mày hỏi vợ mày đi.” Hoàng nắm cổ áo Nam, mắt đỏ ngầu, “Mày làm gì Thư, tao không để yên đâu,” giọng anh gằn lên. Gió lạnh cuốn qua phố vắng, mang theo câu hỏi treo lơ lửng: Lằn ranh của Thư sẽ vỡ, hay cô sẽ tìm cách đứng vững? Anh nhớ lại thái độ Thư tối qua ở quán cà phê – ánh mắt hoảng hốt nhìn Nam, cách cô vội xóa tin nhắn, và câu trả lời lắp bắp khi anh hỏi. Cô tự hỏi: “Mình giữ cái này để làm gì, bảo vệ hay tự hại mình? Tối đến, góc phố vắng gần công viên chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt lập lòe trên vỉa hè ẩm ướt. Dấu vết trong lòng Thư ngày càng rõ, không phải khoái lạc mà là nỗi sợ và tội lỗi, đẩy cô gần hơn đến bờ vực không thể quay đầu. Sáng sớm, gió lạnh cuối ngày lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa đêm còn đọng trên hiên nhà. Cô giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ ngắn: Nam đè cô trên bàn khám, ngón tay trơn trượt móc lồn cô, giọng trầm thì thầm: “Em là của anh, em muốn nó mà” Mồ hôi ướt tóc mai, Thư thở dốc, tay kéo chăn che ngực, cảm giác lồn ướt át dưới quần lót làm cô hoảng hốt, tự trách: “Sao mình còn mơ vậy, phải quên thời gian tại phòng