Chị máy bay u40 cực múp chịch chụp hiệp vẫn còn lênh láng nước

Tuy đã quá đỗi mệt mỏi, sinh lực trong người gần như cạn kiệt chẳng khác gì mặt đất khô cằn nơi sa mạc nhưng chị Hoa và Lợi hai chị em vẫn cố gắng trong việc truyền tinh truyền giống cho nhau. – Nếu vậy thì có nước chị “ống chề” tới già cho mà coi! Dì Nguyệt thấy chỉ mỗi chị Hoa là còn rãnh rỗi do chị chưa có gia đình nên dì sai chị xuống trông nom, chăm sóc khu rẫy ; còn bố mẹ Lợi thì bảo nó xuống phụ giúp chị Hoa một vài ngày đầu vì chị còn lạ nước lạ cái, chưa thông thạo đường đi nước bước. Công việc ở cái vùng chó ăn đá, gà ăn muối này khiến cho hai bàn tay búp măng của chị Hoa bị sưng phồng, lột da, rỉ máu vì chị chưa quen mang bao tay gần như suốt cả ngày. Tuy là dân thành phố nhưng không hiểu sao mới nhìn thoáng qua chị Hoa, ai ai cũng đều lầm tưởng chị là dân miệt vườn Long An, Bến Tre gì đó vì không những chị không được lanh lợi, sành sõi như các cô gái hà thành khác mà còn lộ rõ vẻ quê mùa, khờ khạo trên gương mặt và nơi dáng đi, điệu bộ, cử chỉ của chị là đằng khác. Hai hòn dái Lợi lúc này vẫn hùng dũng gác lên hai bên cửa mình chị Hoa và con cu nó đang từ từ rời khỏi âm môn chị, ướt nhẹp như chuột lột, thun nhỏ như trái ớt khô…Qua đêm mưa ấy, nguyên cả ngày sau, vì trời mưa suốt nên chị Hoa và Lợi hai chị em ở trong chòi rẫy, mang tình yêu và hạnh phúc đến cho nhau.