Chị hàng xóm lồn trâu đam mê cái thế địt kiểu chó của tôi

Mình phải tìm hiểu, không thể để vậy.” Anh nhìn qua cửa sổ văn phòng, ánh mắt đượm buồn nhưng quyết liệt. Cô nhìn bé Ngọc ngủ yên, lòng đau như cắt, “Mình phải làm gì để bảo vệ gia đình nhỏ này đây?”
Hoàng đẩy cửa về, thấy Thư cầm điện thoại, mặt tái nhợt, anh hỏi: “Vợ, ai nhắn mà em hoảng vậy?” Thư vội giấu điện thoại sau lưng, “Dạ, tin rác thôi, không có gì,” nhưng giọng run, mắt tránh nhìn anh. Thư siết chặt nó, định đập nát dưới gót chân, nhưng tay run, cuối cùng cô cất lại vào hộp trang sức, thì thầm: “Nếu hắn lừa, mình cần bằng chứng để đối phó, mình cần mạo hiểm lần này” Tiếng bé Ngọc khóc ré lên từ nôi cắt ngang suy nghĩ, Thư vội chạy tới, ôm con vỗ về, “Ngoan nào, mẹ đây,” nhưng ánh mắt cô lạc lõng, như đang tìm lối thoát trong màn sương dày đặc. Cô tự hỏi: “Mình giữ cái này để làm gì, bảo vệ hay tự hại mình? Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở nhẹ của bé Ngọc trong nôi, nhưng không gian yên bình ấy chẳng thể xoa dịu tâm trí Thư. Ánh sáng nhợt nhạt từ bầu trời xám xịt chiếu lên sàn gỗ, làm nổi bật những vết xước cũ như dấu tích thời gian không thể xóa nhòa. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở nhẹ của bé Ngọc trong nôi, nhưng không gian yên bình ấy chẳng thể xoa dịu tâm trí Thư. Lòng anh như gió lạnh cuối ngày, bất an không yên.